Tìm chúng tôi tại đây: trollhub.me
Lưu ngay

CHƯƠNG 51   “Sao vậy? Khó tin à?”    Vừa thấy phản ứng của Thiên Nhi, Văn Cẩm Thù liền hiểu rõ trong lòng Tiểu Hồ Nô đang nghĩ gì. Điều kỳ lạ là nàng lại không hề cảm thấy hối hận khi trao thân cho Thiên Nhi, ngược lại còn có cảm giác vui sướng. Nàng từ trước đến nay chưa từng rung động vì ai, dù có cũng vì sự ngây thơ năm xưa mà phai nhạt.   Ban đầu, nàng lựa chọn gả cho Cảnh Hạo chỉ vì hắn dễ điều khiển, nàng ra lệnh không cho hắn chạm vào mình thì hắn không dám có hành động quá phận. Sau này, nàng vì Cảnh Hạo mà nạp không ít thiếp thất. Ai ngờ Cảnh Hạo là người đoản mệnh, ra đi một cách bất ngờ, đúng lúc có một phòng thiếp thất đã mang thai. Đứa trẻ đó chính là Cảnh Dục. Nàng liền sai người tống khứ thiếp thất, đem Cảnh Dục về nuôi dưỡng, để mọi người nghĩ rằng Cảnh Dục là con ruột của nàng.   Hiện tại nàng và Thiên Nhi ở cùng một chỗ, đây là lần đầu tiên nàng thực sự có cảm giác thích một người, trao thân cho Thiên Nhi, với nàng là chuyện đương nhiên. Trong lòng nàng thầm vui mừng, nhưng suy nghĩ của Thiên Nhi thì phức tạp hơn nhiều. Nàng không ngờ rằng Văn Cẩm Thù không phải là mẫu thân của Cảnh Dục, nghĩa là nếu thực sự ở bên Cảnh Dục, nàng có thể chẳng được lợi lộc gì, cũng không chắc Cảnh Dục sẽ thừa kế Cảnh gia.   Giờ đây, Cảnh gia đang nằm trong tay Văn Cẩm Thù, chỉ cần một lời của nàng ta, Cảnh Dục có thể mất hết tất cả. Hơn nữa, Cảnh Dục và Văn Cẩm Thù dường như không quá thân thiết, rất có thể y chỉ là một "Thái tử bị phế" mà thôi. Nàng suy nghĩ miên man, trong mắt nàng ta thì nàng chỉ là đang ngẩn ngơ. Văn Cẩm Thù nhẹ nhàng chạm lên mặt Thiên Nhi, dùng ánh mắt hỏi nàng ta đang nghĩ gì, Thời Thiên Doanh bừng tỉnh và nhìn qua.   “Tại sao phu nhân không nói cho ta biết việc này sớm hơn? Nếu biết sớm, ta đã cẩn thận hơn.”    Thời Thiên Doanh vuốt nhẹ gương mặt Văn Cẩm Thù, trong lòng lại thêm một tầng suy nghĩ phức tạp. Nàng giờ đã chắc chắn rằng nàng ta thực sự có tình cảm đặc biệt với nàng, nếu không đã chẳng trao thân. Dù vậy, nàng vẫn không cách nào thích nàng ta.   “Vốn định chờ thời điểm thích hợp nói cho ngươi, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Sao vậy? Ngươi không vui à?”    Văn Cẩm Thù nhìn Thiên Nhi, phát hiện nàng không thể nào thấu hiểu được cảm xúc thật sự của Tiểu Hồ Nô, lâu dần,Tiểu Hồ Nô ấy cũng biết giấu tâm tư rồi.   “Không phải không vui, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi.”    Thời Thiên Doanh nằm bên cạnh Văn Cẩm Thù, vì lần đầu tiên, nên Văn Cẩm Thù cảm thấy hơi khó chịu, cũng không tiếp tục nữa.   Thời Thiên Doanh xuống giường, múc nước lau sạch thân thể cho cả hai, rồi cứ thế ôm nhau, an ổn chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, nàng dậy sớm hơn nàng ta một chút, nàng bị người kia ôm chặt, nóng nực đến mức đổ mồ hôi. Nàng sớm nhận ra, Văn Cẩm Thù nhìn bề ngoài thì lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi ở bên cạnh nàng lại vô cùng quấn quýt.   “Thiên Nhi, sao dậy sớm thế?”   Giọng Văn Cẩm Thù khàn khàn, Thời Thiên Doanh xuống giường, rót chén trà cho nàng, để nàng uống một chút cho dịu cổ họng.   “Ngủ đủ rồi thì dậy thôi, phu nhân nằm thêm một lát, ta đi chuẩn bị chút điểm tâm cho người.”    Lần này hai người đến đây không mang theo đầu bếp, nên hằng ngày nếu không ra ngoài ăn thì chỉ có thể tự làm chút đồ ăn, Thời Thiên Doanh cũng biết Văn Cẩm Thù thích tay nghề của nàng.   “Hửm? Thiên Nhi muốn xuống bếp? Ta muốn ăn bánh táo đỏ.”    Văn Cẩm Thù nói món điểm tâm đã thèm thuồng từ lâu. Từ khi rời khỏi Vĩnh Ninh Tự, nàng đã luôn nhớ về món điểm tâm ấy, giờ cuối cùng cũng có lý do để ăn.   “Nhưng ta nhớ phu nhân trước đây không thích món ấy.”    Thời Thiên Doanh đương nhiên nhớ rõ bánh táo đỏ, đó là món nàng làm ở Vĩnh Ninh Tự khi không có gì để ăn, khi ấy Văn Cẩm Thù còn nói đây là thức ăn của kẻ nghèo hèn, giờ sao lại đòi ăn?   “Ta nói khi nào vậy? Thiên Nhi đừng nói bậy.”    Văn Cẩm Thù thấy chuyện trước kia bị Thiên Nhi khui ra, trong lòng có chút bối rối, nàng quay đầu đi, không nhìn nàng ta nữa, đôi tai đỏ ửng lộ ra ngoài mái tóc, Thời Thiên Doanh nhìn thấy, không kìm được mà bật cười. Nàng mang theo nụ cười ấy ra ngoài mua nguyên liệu làm bánh táo đỏ, nhưng cố tình đi một vòng, đến chỗ có thể gửi thư.   “Chưởng quỹ.”   “Vâng, cô nương, người muốn gửi thư phải không?”   “Phải, gửi thư đến Vương phủ ở Lạc Thành. Đưa cho ta giấy bút, ta sẽ tự viết.”   “Được ngay, bây giờ  ta sẽ chuẩn bị giấy bút cho người.”   Chưởng quỹ thấy khí chất Thời Thiên Doanh không tầm thường, lại còn gửi thư đến Vương phủ, liền đoán rằng nàng không phải người thường, vội vàng mang giấy bút đến cho nàng. Nàngi viết vài dòng đơn giản, chỉ để báo cho Từ Triệt biết nàng bình an vô sự. Việc nàng làm thế này đương nhiên không phải vì muốn liên lạc riêng tư với Từ Triệt, mà là để tự mình giữ lại một đường lui. Từ Triệt, nàng không coi trọng, nhưng người này, nàng cần phải treo lơ lửng.   Viết xong thư, Thời Thiên Doanhi trả tiền cho chưởng quỹ rồi mới đi đến tiệm mua nguyên liệu, mua khá nhiều thứ rồi quay về. Vừa đến cửa, nàng đã thấy Văn Cẩm Thù dậy rồi, người không còn mặc y phục gấm vóc quen thuộc nữa, mà khoác một bộ váy trắng ngồi đó, tóc xõa, trông chẳng khác gì một nữ tử hơn hai mươi tuổi. Nàng thấy Thiên Nhi, đôi mắt ánh lên nét cười.   “Thiên Nhi mua nhiều thế này, chẳng lẽ mấy ngày tới mỗi ngày đều muốn làm đồ ăn cho ta?”   “Nếu phu nhân không chê, ta tự nhiên sẵn lòng.”   "Đồ do Thiên Nhi làm ta thích nhất, sao có thể chê được, chỉ là ta lo nàng sẽ mệt, không muốn làm cho ta nữa thôi."   Nụ cười trên mặt Văn Cẩm Thư càng rạng rỡ. Sau khi nói xong, Thiên Doanh đi vào bếp chuẩn bị. Trong lúc ấy, nàng cũng bước vào, hỏi xem có cần giúp đỡ không. Suốt đời, số lần nàng vào bếp đếm trên đầu ngón tay, hôm nay lại nảy sinh ý muốn giúp đỡ. Thiên Nhi thấy nàng ngẩn người nhìn bột mì, thỉnh thoảng lại thọc tay vào nghịch, nàng bèn vỗ tay nàng ra. Nàng tránh né, rồi lại thoa bột trắng lên mặt Thiên Nhi. Thiên Nhi, lúc này đã biến thành con mèo trắng, sững người trong giây lát, sau đó cũng bôi bột lên má nàng.   Nếu không phải tự mình trải qua, ai mà ngờ được Văn Cẩm Thù lại làm ra những hành động ngây ngô như thế này chứ.   ----------------------------------------------------   Đoạn phía trước chương này đã bị kiểm duyệt mất rồi, những người đến sau không thấy được, chỉ có thể tự mình tưởng tượng. Đại khái là Tiểu Hồ Nô phát hiện phu nhân là lần đầu tiên, đại loại là thế, thực ra không có gì to tát, nhưng không ngờ vẫn không được. Tình hình hiện nay thì ai cũng hiểu, văn trên trang này chỉ có thể giữ trong mức thanh nhã thôi. Bất lực, bất lực thay. Ta đây chỉ là một kẻ ôn nhu trong sáng, đã bỏ qua những chuyện xưa cũ và nay đi theo con đường đúng đắn, chỉ có thể thút thít mà thôi. Nhưng ta vẫn là một trái mít dày dạn, với một nội tâm vững vàng. ※※※※※※※※※※※※※   Hì hì, chương mới cập nhật rồi, cầu thưởng cầu bình luận nhé. Đoạn phía trước đã bị kiểm duyệt mất một phần, những người đến sau không thấy được, chỉ có thể tự mình tưởng tượng thôi.

Hết chương: 51.

Chương tiếp theo

52.

Đọc chương tiếp theo