Văn án:Nghe đồn rằng Lâm Chí ở Học viện Nghệ thuật Đại học Triều Lĩnh là một nhân vật cực kì đặc biệt.Gần gũi với anh ta sẽ chỉ mang lại vận rủi, nhẹ thì tan vỡ tình cảm, nặng thì phá sản.Nhưng số người yêu thích anh ấy vẫn rất đông, bao gồm cả tôi và chiếc ví của mình.Lâm Chí thường mang lại cảm giác phóng túng*, nhưng thực tế lại rất xa cách.*gốc: “游走花丛的浪荡”: miêu tả những người thích qua lại với nhiều người khác giới, cư xử phóng túng, thiếu tinh thần trách nhiệm và lòng chung thủy.Anh ấy đối xử với mọi người một cách dịu dàng nhưng cũng đầy lạnh lùng.Tôi từng tình cờ thấy anh ấy vào lúc hai giờ sáng, ngồi bên đường, che mặt khóc.Lúc ấy là khoảng thời gian đi quân sự hồi năm nhất, giáo viên chủ nhiệm đã phải chạy vào sân tập quân sự để gọi anh ấy đi, và từ đó đến khi kết thúc quân sự, anh ấy không xuất hiện trở lại nữa.Sau này tôi mới nghe đồn, hôm đó mẹ anh ấy gặp t@i n/ạn x/e.Tối hôm đó, khi tôi bắt gặp anh ấy khóc, mẹ anh ấy vừa qu/a đ/ời.Trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn đường soi sáng, ánh sáng vàng vọt trong mắt tôi trở thành một dải ngân hà.Có cảm giác cái đẹp của sự vụn vỡ.Lúc đó bên cạnh anh ấy không có ai, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh được nhiều người ngưỡng mộ trước đây.Anh ấy như một đứa trẻ bị bỏ rơi, ôm gối, run rẩy. Tiếng khóc rất nhỏ.Tôi đã đứng ở nơi tối tăm rất lâu, lòng cảm thấy đ//iên c/uồng say mê.Kể từ đó, tất cả những gì tôi biết về anh ấy như viết lại từ đầu.Nhiều người nhìn anh ấy với ánh mắt hừng hực háo hức, như thể anh ấy là một miếng thịt ngon lành, mọi người đều muốn tới thưởng thức hương thơm.Còn tôi, chỉ muốn cắn anh ấy một miếng.