Ba tôi ném cho tôi hai trăm nghìn tệ, sau đó biến mất.Không còn nơi nương tựa, tôi đành phải tìm đến anh trai đã mười năm không gặp.“Tao chỉ nuôi vợ, không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.” Anh ngậm điếu thuốc, liếc xéo tôi.Tôi lo lắng bất an thương lượng: “Hay là… em trả tiền thuê nhà?”Anh dập tắt điếu thuốc, cười lạnh: “Muốn ở với tao vậy sao? Nhưng tao với mày đâu có quan hệ máu mủ.”Sau đó…Anh uống say, chặn tôi lại ở cầu thang: “Anh đây không muốn làm anh của em nữa, cho anh cơ hội chuyển đổi vai trò được không?”