Tóm tắt
Bảy mươi năm sau khi tôi mất, một đứa bé nghịch ngợm không làm bài tập, đi loanh quanh đã nhổ cỏ trên mộ của tôi.
Điều khó tin là nó thực sự nhổ ra được bảo vật.
Dân làng nhìn thấy những cây nhân sâm đó, phấn khích đến đỏ cả mắt, liền lấy xẻng đào mộ tôi lên.
Họ không ngờ rằng, dưới gò đất chẳng mấy nổi bật đó lại chôn một chiếc quan tài băng.
Khuôn mặt tôi trong quan tài vẫn sống động như thật, đẹp tựa như yêu quái.
Thấy quan tài băng không tan, thi thể không phân hủy, họ sợ tôi là quái vật gây hạn hán đã thành tinh, sống lại gây họa cho làng, nên vội mời một người cản thi đến để siêu độ cho tôi.
Người đến vừa khéo lại chính là kẻ thù không đội trời chung nhưng cũng thầm yêu tôi.
Anh trực tiếp siêu độ tôi sống lại!