“Đáng chết, đây không phải Địa Ngục sao? Diêm Vương đâu? Sao đầu trâu mặt ngựa không có?” An Tiểu Nhã thấp giọng chửi rủa một tiếng, nhưng vẫn chống tay ngồi dậy.
Đến khi chạm vào cô mới nhận ra mình không nằm trên sàn cứng lạnh lẽo mà nằm trên chiếc chăn bông mềm mại. An Tiểu Nhã do dự một chút, nhưng vẫn không dám cử động lung tung, nửa mình dưới một trận mỏi nhừ, không cần nghĩ cũng biết cô vừa bị cưỡng hiếp…
Bất đắc dĩ thở dài, cho dù là mạnh mẽ thì cũng phải cho cô biết trước người đàn ông đó là ai, trông như thế nào chứ? Không đúng, cô nhớ rõ mình đã bị xe đụng chết, sao có thể còn sống sót? Coi như có thể còn sống sót thì cô cũng nên nằm ở bệnh viện, xung quanh là những thiên thần mặc đồ trắng mới đúng!