Tóm tắt
Văn án:Ở viện Nghệ thuật Đại học Chiêu Lăng, Lâm Chi là một người đặc biệt – ai đến gần anh sẽ gặp phải bất hạnh, nhẹ thì thất tình, nặng thì ph/á sản.Nhưng vẫn có rất nhiều người thích anh, bao gồm cả tôi và chiếc ví của tôi.Lâm Chi luôn mang vẻ lãng tử như kẻ chu du giữa các bông hoa, nhưng thật ra lại rất xa cách, đối xử với mọi người ôn hòa nhưng vô tình.Tôi từng tình cờ nhìn thấy anh ngồi thụp xuống bên lề đường lúc hai giờ sáng, hai tay ôm mặt mà khóc nức nở.Đó là chuyện xảy ra trong thời gian huấn luyện quân sự năm nhất, khi giáo viên phụ đạo chạy vào sân tập và dẫn anh đi, rồi từ đó đến hết kỳ huấn luyện, anh không xuất hiện nữa.Mãi sau này, tôi mới nghe nói rằng mẹ anh bị t@i n//ạn x/e hôm đó.Đêm tôi vô tình gặp anh khóc chính là đêm mẹ anh qu/a đ/ời.Khu vườn nhỏ trong bệnh viện tĩnh lặng, chỉ có một ngọn đèn đường chiếu sáng, ánh sáng vàng nhạt ấy trong mắt tôi trở thành dải ngân hà, mang một vẻ đẹp tan vỡ.Đêm ấy, anh cô độc một mình, hoàn toàn khác xa hình ảnh được mọi người hâm mộ như thường ngày.Anh co ro ôm lấy đầu gối, run rẩy mà thút thít, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.Tôi đứng trong bóng tối nhìn anh rất lâu, trái tim tôi đ/iên c/uồng rung động.Từ đêm đó, mọi nhận thức của tôi về anh dường như đều bị đảo lộn.Rất nhiều người nhìn anh với ánh mắt hứng khởi, như thể anh là một miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn đến gần để ngửi một chút.Còn tôi, chỉ muốn cắn anh một miếng.